Winchendon không phải là một nơi đầy sôi động, cũng không phải một thành phố với những tòa nhà chọc trời như những gì tôi thấy ở trên truyền hình. Winchendon rất khác, đem đến trong tôi một cảm nhận thật đặc biệt. Khi đến nơi, tôi nán lại trong xe của trường để ngắm đường phố. 2 giờ sáng, tất cả không gian dường như tĩnh lặng, tất cả chìm đắm trong màn tuyết dày. Tôi cứ ngồi đó, ngắm nhìn những hạt tuyết rơi, cảm nhận một sự quyến rũ đầy mê hoặc, một cảm giác mà tôi chưa từng có trước đây. Từ những ngày đầu tiên đặt chân tới trường Winchendon, tôi đã cảm nhận được không khí đầm ấm như gia đình tại nơi đây.
Ngày nào cũng vậy, tất cả các giáo viên, nhân viên và học sinh đều đến phòng chung để ăn cùng nhau. Những bức tường của căn phòng lớn này, được trang hoàng bởi những tác phẩm nghệ thuật, vẽ bởi chính các sinh viên của trường. Tôi cảm nhận được sự tự hào của nhà trường đối với những sinh viên tài năng của mình.
Cách sắp xếp các lớp học tại Winchendon rất khác so với ở trường tôi. Quy mô lớp học nhỏ hơn nên sinh viên được sự quan tâm và chú ý hơn của các giáo viên. Ngoài ra, sinh viên có thể tự do nói hết những gì mình nghĩ. Và chính tôi cũng cảm thấy những ý kiến, quan điểm của mình được các giáo viên và học sinh ở đây lắng nghe, và trân trọng.
Lê Phương Linh