Ngày thứ 6

Vậy là một ngày nữa đã trôi qua. Vậy là đã một tuần trôi qua chúng con được trải nghiệm cái cảm giác tự lập như một "người lớn" đích thực. Hôm nay cũng là ngày nghỉ cuối tuần đầu tiên của bọn con tại New Zealand.. Hôm nay, ...

Vậy là một ngày nữa đã trôi qua. Vậy là đã một tuần trôi qua chúng con được trải nghiệm cái cảm giác tự lập như một "người lớn" đích thực. Hôm nay cũng là ngày nghỉ cuối tuần đầu tiên của bọn con tại New Zealand.. Hôm nay, chúng con được nhà trường tổ chức một chuyến đi đến công viên Rainbow's End.

Lại thêm một buổi sáng trôi qua mà bọn con đặt chuông nhưng không dậy đúng giờ và phải để bạn Hà Anh xuống gọi dậy. Đánh răng rửa mặt xong thì đã đến giờ phải xuống nhà nên chả có đứa nào ăn cả. Hôm nay cũng là ngày đầu tiên chỉ đến cổng trường rồi đi chơi chứ không vào trường. Đến Rainbow's End, con rất mệt mỏi và chán nản vì để làm thủ tục cho những đứa trẻ như chúng em phải mất rất nhiều thời gian. Lúc ở ngoài đợi, con háo hức nghĩ ngợi, tưởng tượng ra, không biết bên trong sẽ như thế nào. Con nghĩ bụng, đoán rằng chắc nó phải to lắm, rộng rãi lắm. Nhưng khi vào trong xem bản đồ, con thấy hơi buồn vì ở đây cũng không rộng lắm và trò chơi cũng không nhiều. Nhưng không sao, dù bé thì đây cũng là một khu vui chơi thú vị với vô vàn trò chơi mạo hiểm hấp dẫn. Sau  khi được cô giáo phổ biến luật, thời gian tụ tập để ăn trưa, bọn con chạy đi chơi ngay lập tức.

Trò đầu tiên bọn con chơi là Fearfall với một chiếc cột rất cao chọc lên trời. .Đứng từ dưới nhìn lên, con rất sợ khi mà bị thả từ rất cao xuống đất với một tốc độ chóng mặt. Đến lượt mình chơi, con bước lên ghế với một nét mặt lo sợ, tay run run nắm lấy chiếc đai bảo hộ. Lúc chiếc ghế bắt đầu dịch chuyển đi lên, con sợ sệt nhìn xuống, độ cao vô cùng lớn và những làn gió mạnh len lỏi qua những sợi vải mỏng manh trên người đã làm tăng thêm cái vẻ sợ sệt của con. Bỗng dưng đang dừng ở trên đỉnh, cxhiếc ghế văng xuống với tốc độ không tưởng. Mặt con cứng đờ lại trong gió, sợ sệt khi trong người có cảm giác lâng lâng giống lúc máy bay hạ cánh mà không có đai an toàn.

Sau khi chơi xong Fearfall, bọn con thảo luận một lúc và quyết định ra Pirate Ship. Sau khi xếp hàng xong, bọn con nhanh chân chọn ngay vị trí ngồi ở cuối cùng, vì nghe mọi người nói thì nơi đây chính là chỗ sợ nhất. Với trò chơi này, công việc đơn giản chỉ là ngồi lên một chiếc thuyền lớn và tận hưởng cái cảm giác bồng bềnh của một con tàu bé nhỏ trong đại dương bao la rộng lớn với những đợt sóng rì rào và những cơn giông trong bão tố. Khi người quản lí bắt đầu bấm nút, chiếc thuyề băt đầu đung đưa một cách nhẹ nhàng, con có cảm giác đây là một trò rất nhạt nhẽo. Thế nhưng, khi con tàu bắt đầu vào guồng máy, tốc độ và độ cao đạt mức tối đa, con cảm thấy rất sợ.

Con có cảm tưởng như mình sẽ rơi xuống đất khi mà chiếc thuyền nghiêng tới hơn 90 độ và tất cả những gì con có thể thấy chỉ là trời và đất. Trong nhóm đi, chỉ có 2 người con gái là bạn Hà Anh và chị Nhật. Chị Nhật do quá sợ nên đã không giám chơi, còn Hà Anh tuy dũng cảm chơi nhưng luôn mồm kêu sợ và khi ra khỏi thuyền, bạn có cảm giác rất buồn nôn.

Sau khi chơi xong Pirate Ship, mọi người chạy ngay ra 3D Motion Master vì muốn có một thứ gì đó để cả nhóm cùng tham gia do chị Nhật không thể chơi những trò cảm giác mạnh cũng như bạn Hà Anh mới buồn nôn xong nên không thể chơi được trò gì nữa. Bọn con đã phải xếp hàng 15', sau đó vào trong xem qua đoạn giới thiệu của phim và được phát kính.

Vào đến phòng chiếu phim, mọi người đệu háo hức chờ đến "giờ G". Tuy nhiên, đây là một bộ phim khá nhạt nhẽo, phần vì đã có người xem, phần vì bộ phim này khá đơn giản và không có những pha "nguy hiểm".

Sau khi xem phim xong, mọi người rất muốn ra Corkscrew Roller Soaster, tuy nhiên thời gian không còn đủ, tình cờ mọi người thấy trò Bumper Boats có rất nhiều người tham gia chơi và sau khi chơi xong thấy ai cũng cười một cách sảng khoái nên mọi người đã quyết định vào đây. Trò này rất hay, nó gần giống với trò ô tô đụng nhưng chỉ khác ở chỗ nó được chơi trên nước bằng một chiếc xuồng nhỏ. Chỉ có điều dưới nước có một lượng thuốc tẩy rất lớn đã làm cho mọi người hơi khó chịu một cút.

Tuy nhiên, khi chơi,do quá vui, mọi người đã quên luôn cái mùi khó chịu đấy, chỉ lo lái làm sao cho chiếc xuồng nhỏ của mình đâm vào người khác thật mạnh. Cũng có những người rất muốn chạy trốn để không bị đâm, nhưng họ không thể thoát khỏi những kẻ "truy nã" đáng sợ cùng chiếc xuồng của họ. Trò chơi cứ thế diễn ra, những tiếng cười không ngớt. Chả mấy chốc 5 phút đã hết, mọi người chơi xong ai cũng ướt hết cả người.

Chơi  xong, đang loay hoay tìm Centre Stage (địa điểm tập trung ăn trưa của cả đoàn) thì ngay tức khắc, cô Giang xuất hiện và bảo mọi người ra một nơi gần đấy cho nó tiện. Thế là mấy đứa hì hục chạy ngay ra ăn như những con lợn đói bữa. Như mọi ngày, một hộp cơm không thể đủ để thảo mãn độ "tham ăn" của con, thế nhưng, lần này tiện sẵn tiền trong túi, con chạy ngay ra mua một chiếc bánh, một hộp khoai và một chiếc kem đại bự để ăn. Ăn xong, vì không muốn đau dạ dày, mấy đứa tìm ngay một trò chơi nhẹ nhàng cho xuỗi cơm.

Nhận được ý kiến đóng góp từ bạn Nam và anh Minh, cả nhóm chạy ngay ra Hầm mỏ, một trò chơi nhẹ nhàng và rất đơn giản: ngồi trên một chiếc xe nhỏ và lượn vào trong một hầm mỏ nhân tạo. Bên trong hầm mỏ, cảnh tượng rất đẹp khi được những người tiền bối xắp xếp khung cảnh một cách hài hòa giữa bóng tối và ánh sáng, giữa hầm mỏ và ngoài trời. Đi vào đây con mới biết cái cảm giác mệt mỏi, khổ sở của những công nhân mỏ, chỉ lúc này com mới cảm thấy sự sung sướng của mình là điều mà hằng biết bao người mơ ước. Trong khi chơi, chị Nhật cảm thấy mệt trong người nên đã quyết định ra ngồi nghỉ và không đi cùng đoàn nữa.

Khi đang chơi, bon con nhìn ra ngoài thấy ngay trò Log Flume, thế là mọi người quyết định chơi trò này ngay sau khi chơi hầm xong. Vào đây, với một chiếc thuyền 2 người đi nhẹ nhàng trên nước, con có thể đễ dàng ngắm nhìn những hòn đảo hoang vu, những khối tiền kếch xù. Trước khi kết thúc trò chơi, có một chiếc máy ảnh để chụp cảm giác của mọi người lúc đó, thật may mắn là em đã nhìn thấy và làm trò "lố bịch" như một thằng hâm, tuy nhiên để mua một tấm ảnh thì giá của nó khá đắt, giá lên tới $18. Chơi xong, mọi người dọc thẳng theo con đường và bước tới Corkscrew Roller Coaster, với biệt danh "chiếc xe định mệnh".

Quả như tên gọi của nó, khi chiếc xe xuống dốc và đi xung quanh những "vòng tròn tử thần", mọi người rất sợ, nhắn nghiền mắt lại, mồm hét liên thanh rất to. Trong chốc lát, chiếc xe vừa quay đúng 360 độ xong, nó lại tiếp tục 2 vòng 360 độ tiếp theo. Ra khỏi trò này, vẻ mặt mọi người trông xanh xanh lại có vẻ như họ rất sợ. Tiếp theo con đường  thẳng phía trước, mọi người đi vào Invader với cảm xúc lo sợ rằng sẽ chóng mặt do trò quay 180 độ. Nhưng cuối cùng, trò này là trò chán nhất và được ví như một trò chơi hóng mát trên không. Tiếp đến là trò Power Surge, với trò này mọi người có thể ngắm toàn cảnh khu vực... theo hướng ngược lại.

Nhìn vào bản đồ, mọi người thấy địa điểm 180 Cinema và tò mò không hiểu nó như thế nào. Ai cũng nghĩ đây là một bộ phim bình thường nên không có gì phải sợ. Thế nhưng đây có lẽ là trò nguy hiểm nhất do nó quá chóng mặt và mọi người chỉ có thể chơi được 2' để rồi tất cả phải bó tay ra ngoài, duy chỉ có cô Giang là người dũng cảm, chơi đi chơi lại 2 lần mà không có cảm giác gì. Chán các trò mạo hiểm, mọi người ra chơi đua xe và o tô đụng. Trong lúc đua, bạn Hà Anh đã gặp tai nạn trên đường đua của mình nên đành chấp nhận từ bỏ vị trí thắng cuộc để nhường lại cho bạn "Trim". Còn trong lúc chơi ô tô đụng, đang chơi hay thì cô gọi điện giục ra về. Thế là cứ như thế, mấy đứa vừa lái xe, vừa lo sợ sẽ bị cô mắng vi ra muộn.

Chơi xong, mấy đứa chạy ngay ra chỗ cô nhưng thật bất ngờ vì mình là một trong những người ra sớm nhất. Bọn con vùng vằng đòi cô cho ra khu vực trẻ con để nhớ đến những năm tháng khi mình còn bé, được chơi trong vòng tay ôm ấp, dỗ dành của bố mẹ. Nhìn lại cảnh này, hình ảnh bố mẹ hi sinh vất vả để nuôi nấng bọn con lại ùa về. Con tự hỏi không biết giờ này bố mẹ đang làm gì? Không biết giờ này bố mẹ có khỏe không? Thế là con lấy điện thoại ra gọi bố mẹ ngay.

Được nói chuyện với bố mẹ, con cảm thấy rất phấn khởi và có vẻ như giọng bố mẹ rất sung sướng và bớt lo lắng cho đứa con bé bỏng xa nhà dài ngày lần đầu. Chơi xong xuôi hết, bọn con lên xe và về trường tiếp tục công việc học tập, để lại biết bao kỉ niệm và tiếng cười ở nơi đây. Tạm biệt và hẹn gặp lại trong một ngày không xa!